Từ hơn 2 tuổi, con zai đã bộc lộ rõ sở thích về các con số.
Viên
gạch đầu tiên là 10 chữ số (0-9) xanh đỏ tím vàng dán trên tường, chỉ 1
thời gian ngắn thì con đã nhận biết được mặt số. Dường như 10 chữ số
này là không đủ cho sự tò mò muốn khám phá của con, Mẹ mua tặng con 2 bộ
chữ số bằng nhựa. Con rất thích thú và tha hồ lắp ghép các con số mà
mình muốn (đặc biệt số nhà mình và số nhà các bạn hàng xóm...)
Cứ
thế làm quen với các con số, đầu tiên là từ 1-10, sau là 1-100, đọc
xuôi đọc ngược con đều làu làu không hề vấp váp. “Giáo cụ” tiếp theo của
con là các quyển số đếm từ 1-50, 1-100 Mẹ con mình tìm thấy ở cửa hàng
sách gần nhà...Con rất cẩn thận đếm từng quả cam, bút chì...trong sách
và rất vui sướng khi đáp án của mình lại được viết ngay bên cạnh...Sau
này khi đã biết đếm, con zai rất nhí nhố đếm qua loa cuống quýt rồi nhìn
vào đáp số bên cạnh và nói Mẹ ơi có x quả bóng, y quyển sách...:)
Khó
nhất là dạy con so sánh lớn hơn, nhỏ hơn. Mẹ đã phải huy động tất cả đồ
đạc ra (khi là các con vật bông, khi là ô tô, đồ chơi gỗ...), chia làm 2
phần không bằng nhau và thủ công Mẹ có 1, con có 1...cuối cùng Mẹ hết
rồi mà con vẫn còn -> con nhiều hơn Mẹ, rồi nhiều hơn Mẹ x đơn vị...1
thời gian Mẹ quá lười với trò chơi này và việc dạy con so sánh thì bỗng
dưng gần đây Mẹ phát hiện con đã biết so sánh từ lúc nào...Con cứ bi bô
Mẹ ơi, 20 lớn hơn 1, 50 lớn hơn 20, 73 lớn hơn 72....Mẹ rất vui và lại
tiếp tục công cuộc “so sánh” cùng con...
Mẹ
cũng phát hiện con học được rất nhiều, nhanh từ các bài hát về số, liên
quan đến số trên youtube (1-10, 1-100, 5 little ducks, 5 little
monkeys, 10 in the bed, In the big blue sea...) Không khuyến khích con
xem nhiều TV, dùng nhiều smart phone, nhưng thỉnh thoảng (10-20 phút/
ngày) và có ích thì tạm chấp nhận được...
Hôm
qua Mẹ hơi mệt nên muốn nghỉ nhưng con cầm quyển sách nằng nặc chạy
theo bắt Mẹ dạy con, con luôn mồm : “Mẹ dạy con đi, Mẹ ơi, Mẹ ơi...” mà
Mẹ chẳng biết phải dạy gì, từ đâu vì thi thoảng Mẹ cũng sợ việc biết
trước sẽ làm giảm sự hứng thú các giờ học của con trên lớp...Mẹ miễn
cưỡng đồng ý với việc dạy con phân biệt số chẵn số lẻ...Số lẻ thì ok
nhưng đến số chẵn thì Mẹ tịt, Mẹ băn khoăn nếu giải thích “Số chẵn là số
chia hết cho 2” thì có làm phức tạp hóa vấn đề lên không? Thế là sự
nghiệp chẵn lẻ tạm dừng...
Hôm
nay Mẹ đã “gọi điện thoại cho người thân” (cô Nhung) nhờ trợ giúp. Và
thế là Mẹ đã hình dung ra những việc sắp tới phải làm để giúp con hiểu
vấn đề hệ thống, bài bản hơn...
Mẹ
rất vui vì Mẹ con mình đã 1 phần đạt được mục đích của việc “giáo dục
sớm” (Giáo dục thời kỳ sớm không phải là việc học trước để chuẩn bị cho
việc vào lớp một mà là đặt nền móng nhân sinh chuẩn bị cho cả cuộc đời).
Mục
đích là để cho trẻ có sở thích đọc sách, thích tư duy và học tập ngay
từ nhỏ và hình thành một thói quen. Đó là một việc tốt đẹp và to lớn
trong cuộc đời con người.
No comments:
Post a Comment