Sunday, October 26, 2008

短期...

Đây không phải lần đầu tiên cảm thấy ân hận về tính nóng nảy của mình khi nói chuyện đthoại với người thân...Tại sao vậy nhỉ? Có phải với suy nghĩ ích kỷ rằng người thân không bao giờ giận mình, không bao giờ ghét mình nên không cần phải thận trọng trong từng câu chữ??? Tại sao chỉ khi kết thúc hội thoại mình mới nghĩ ra cách nói nhẹ nhàng hơn, nói "khéo" hơn để không làm buồn lòng người nghe...Làm cách nào để mình có thể chín chắn hơn, bình tĩnh hơn???Hix..Chắc mỗi lần đứng trước tình huống "không mấy dễ chịu" thì mình nên dừng lại, hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh quá! Sẽ học tập anh, lúc nào cũng điềm đạm với cách xử sự thật nhẹ nhàng, bình tĩnh mà đâu ra đấy >:D< Hug....

No comments: